thần bí lão công không thấy mặt full
Không ngủ đủ giấc. Có một khảo sát công bố rằng những người ngủ ít hơn 7 tiếng mỗi ngày sẽ có tuổi thọ thấp hơn so với tuổi thọ trung bình. Hơn thế nữa, việc thiếu ngủ khiến bạn cảm thấy uể oải, thiếu sức sống. Bởi vì, hormone tăng trưởng của con người
Truyenff.org trang web đọc truyện Liệp diễm nhân sinh hay nhất và cập nhật mới nhất từ các nguồn truyện trên cộng đồng truyện đọc online. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị. Liệp diễm nhân sinh của tác giả meode thuộc thể loại truyện Đô Thị, Quan Trường được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff.
Chương 12. Điện thoại thế nhưng là Phó Thị tập đoàn nhân sự bộ đánh lại đây, ý tứ chính là làm nàng đi một chuyến công ty. Hạ Thần Hi có chút kinh ngạc, hiển nhiên nàng trăm triệu không nghĩ tới, Phó Thị tập đoàn nhân sự bộ sẽ gọi điện thoại cho nàng. Trong lúc
Ngủ đủ giấc, cân bằng sức khỏe tinh thần giúp ổn định nội tiết tố cơ thể, nhờ đó duy trì làn da tươi tắn, ít nguy cơ nổi mụn, làm chậm tốc độ lão hóa da. Nhã Phương lộ nhan sắc lão hóa trên sóng truyền hình. Đẹp+.
Lão Đại Sủng Vợ! - Chương 9- Nguyên mang đầu Long tới đây. - Á! "Nhìn cặp kia kìa, làm gì mà vội vã vậy, có gì đêm rồi ấy cũng được, như vậy thật mất mặt" "Ừ, tôi thấy cũng vậy, đúng là không biết xấu hổ mà" lai lịch của người này khá thần bí đến
materi bahasa indonesia kelas 4 sd semester 2 tematik. "Đồ ngốc, em biết là anh yêu em mà. ,..Anh không nỡ rời xa em đúng không?" Giọng nói có phần vui vẻ của cô vang lên sau lưng anh. Anh xoay người lại, nhìn đôi mắt cô sáng ngời cười nói vui vẻ. Đôi tay cô vẫn quàng quanh hông anh như cũ, khóe môi mỉm cười một cách ranh mãnh "Sao anh ác vậy? Cứ vậy mà rời xa em. Nếu yêu em thì sao lại chịu khổ sở như vậy chứ?"Anh cảm thấy thoải mái trở lại. Thì ra là cô cố ý nói vậy, sau đó lại lặng lẽ đứng nhìn phản ứng của anh. Nha đầu này càng ngày càng ranh mãnh. Cổ họng anh nóng lên, ngay lập tức muốn hung hăng ôm cô, hung hăng hôn cô, nhưng . . . . . .Ánh mắt anh hờ hững, lời nói lạnh lùng đến khó tin, "Đúng vậy, Duy Nhất, cho đến bây giờ, anh thừa nhận rằng anh rất yêu em. Nếu rời xa em, anh sẽ rất đau khổ. Thật sự anh không nỡ, nhưng anh không còn cách nào khác nữa. Anh không thể để Kỳ Thịnh sụp đổ. Nếu không, sau này anh không biết nói sao với ba mình trên thiên đàng nữa. "Duy Nhất nhìn anh như không tin "Ngạn, anh điên rồi sao? Anh xem hạnh phúc như một trò đùa. Lần đầu không biết quý trọng, lần thứ hai cũng vậy. Anh kết hôn với Phỉ Nhi mà không yêu cô ấy sao? Thật không công bằng đối với cô ấy. Chẳng lẽ anh muốn mình phạm sai lầm hai lần sao""Duy Nhất, anh là thương nhân, thương nhân chỉ xem trọng lợi ích trước mắt thôi.” Anh luyến tiếc vuốt ve mặt cô, tràn đầy thống khổ, "Thật xin lỗi, xin lỗi em, Duy Nhất."Nếu anh đối xử với cô lạnh nhạt, thì cô sẽ cho rằng anh đang diễn trò. Nhưng giờ đây, nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của anh là cô hiểu ngay. Anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt cưng chìu, dịu dàng mà chỉ nhìn cô bắng ánh mắt hung ác, sẵn sàng chà đạp cô "Không, Lãnh Ngạn, em không muốn rời xa anh. Chẳng lẽ anh nỡ lòng bỏ lại em và Nhiễm Nhiễm một mình sao? Anh có giàu sang hay nghèo khó cũng không quan trọng, nếu không em và anh có thể cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Ngạn, anh tài giỏi như thế, nhất định sẽ sớm thành công thôi. Vả lại, chúng ta còn có Mực Toa mà. Ông xã à, đừng rời xa em có được không?" Duy Nhất khóc rấm rứt như đứt từng khúc ruột. Từ đầu tới cuối, cô vẫn cúi đầu nói yêu anh, van xin anh đừng đuổi cô đi. Thế mà, cuối cùng anh vẫn muốn rời xa cô. Anh cố gắng kiềm chế những đau khổ trong lòng mình, nhếch khóe môi mỉm cười "Được rồi, bảo bối, anh không rời xa em nữa, anh cũng không đành lòng bỏ em được. . . . . .""Ngạn" Hạnh phúc to lớn đang ồ ạt tràn ngập trong lòng Duy Nhất, cô lao vào lòng anh, khóc không thành tiếng "Thật sao?. . . . . . anh vẫn là người yêu của em à? Giống như trước kia sao?"Anh nói ra những lời này giống như một quả bom hẹn giờ, khiến lòng Duy Nhất bị chấn động. . . . . .Bỗng nhiên cô dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười của anh vẫn ấm áp, khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như thế, nhưng cũng vào giờ khắc này, cô hiểu người đàn ông này sẽ không còn là người đàn ông của đời cô nữa. Lời yêu chỉ là dối trá. Cô dùng tay lau khô nước mắt, Cô đứng thẳng lên, dũng cảm nói "Thật xin lỗi, đã quấy rầy anh, chúc anh hạnh phúc."Lần này sẽ kết thúc, sẽ không quay lại từ đầu. . . . . .Còn anh, cứ đứng ngây người tại chỗ, hơi ấm từ đôi bàn tay cô như vẫn còn quấn quanh thắt lưng của anhCó tiếng thở dài từ phía sau truyền đến, "Lãnh Ngạn, Duy Nhất chắc sẽ hận anh suốt đời."Anh cười một cách đau khổ, "Hận anh cũng tốt, hận anh là phải. . . . . ." Ở bên ngoài, Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên lặng lẽ đứng chờ Duy Nhất, sẵn sàng cho cô mượn đôi vai, vòm ngực để cô khóc cho thỏa thích. Vậy mà, khi cô bước ra, cả hai người thấy cô cười thật vui vẻ khiến họ càng yêu thương cô hơn."Đi thôi, hai anh." Cô đứng giữa hai người, hai tay quàng vào hai cánh tay của Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên, cười to, "Ông trời cũng đối đãi với em không tệ, ban cho em người anh trai tốt như vậy. Như vậy cũng đủ rồi!"Doãn Tử Nhiên không nỡ lòng nhìn cô như vậy "Duy Nhất, hãy hứa với anh, đừng bao giờ làm tổn thương mình, cũng đừng giấu những đau buồn trong lòng, đượckhông?""Vậng." Duy Nhất cười rạng rỡ, "Nhiễm Duy Nhất là ai nào? Nhưng em cũng muốn nói với các anh một điều, khi nào tâm trạng em tốt thì các anh phải cùng em chơi đùa, cùng nhau vui vẻ và phải cưng chìu em. Còn khi nào em cảm thấy buồn bực, các anh phải dỗ dành em. Nếu sau này các anh có chị dâu, thì hãy cho em làm dì nhỏ, không được khinh thường em, phải luôn đứng về phía em. ""Em cứ yên tâm. Nếu có kẻ nào dám khinh thường em, các anh tuyệt đối không kết hôn với người ." Doãn Tiêu Trác vỗ ngực bảo nói tiếp "Bảo bối của em sẽ mang họ Nhiễm, các anh phải làm ba đỡ đầu cho nó. Còn nếu là con gái thì giống như Lãnh… xinh đẹp giống em. "Ai cũng nghe được cô nói hớ, gượng cười là như vậy sao? Rõ ràng lòng cảm thấy thật đau mà vẻ ngoài phải làm như không có gì. Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên nhìn qua nhìn lại nói "Sao lại là họ Nhiễm? Phải là họ Doãn chứ? Tử Nhiên cũng đồng ý rồi mà.""Đúng rồi. Họ Doãn cũng được mà. Tụi anh là cậu cũng là đỡ đầu cho nó, sao nó lại không theo họ của các anh chứ." Doãn Tử Nhiên phụ họa theo, hi vọng dùng thái độ cười nói làm giảm đi tổn thương cho cô, chỉ là không biết trong thời gian bao lâu, vết thương này mới có thể lành? "Hay quá. Đây là bảo bối của em mà.". . . . . .Âm thanh về cuộc tranh luận việc đứa bé mang họ nào cũng dần nhỏ lại. Họ không ngờ vẫn còn có một đôi mắt đang dõi theo họ sau chiếc rèm cửa kia. Duy Nhất, em giỏi lắm, anh biết lúc này em đang cảm thấy đau khổ lắm nhưng em nhất định sẽ vượt qua được thôi. Không có anh bên cạnh, em cũng sẽ ổn thôi” Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh thở dài, bất đắc dĩ nghe, "Tôi đây, biết rồi, không cần gọi nữa."Nói chuyện xong với người bên kia, sắc mặt anh dần trắng bệch, sau đó trở nên lạnh lùng, yên tĩnh như hồ nước yên lặng. Chẳng lẽ ông trời cứ muốn tàn nhẫn với anh như thế sao? ************************************************************************Cuộc sống của Duy Nhất vẫn đều đặn như thế. Sáng dậy sớm tập thể dục, hít thở không khí trong lành. Sau đó ăn bữa sáng, đi bộ để tốt cho thai nhi, khuôn mặt luôn luôn rạng rỡ. Ai cũng xem đứa bé là , quan trọng. Mực Toa cũng hoàn toàn giao phó cho Tần Nhiên nắm giữ.
1 Hôn Lễ Không Có Chú RểNgày 29 tháng 2, nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l. trong ngực, hơi không quen cách xưng hô nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng cô lại bị đưa đi phòng luật mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ chặt gấu nhỏ trước ngực, cô cắn môi, ở chỗ ký tên phát hiện hai chữ rồng bay phượng múa Lãnh trầm tư, không biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy sẽ là người như thế nào…“Cô Nhiễm có vấn đề gì không?” Luật sư nhắc nhở cô.“Không có, không có!” Cô lắc lắc đầu, cầm cây viết trên bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.“Tốt lắm! Chúc mừng cô và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn Nhất ngồi ngây dại trên ghế, như thế, cô đã kết hôn sao? Không có nghi lễ? Không có khách mời? Không có chúc phúc? Thậm chí… Không có chú rể…Cô ôm thật chặt gấu nhỏ trước ngực…. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...
Để tránh đêm dài lắm mộng, Tất Hằng nhanh chóng quyết định quay đầu xe bỏ chạy, cho dù phải đi đường vòng xa mấy cũng còn hơn là phải đụng mặt với mấy con quỷ kia. Cho dù trong mắt mấy con quỷ đó không hề có ý định uy hiếp gì, mà còn chặn bọn họ lại xin giúp đỡ, lại còn thông cảm với bọn họ. “Người phụ nữ kia thật đáng sợ, nhìn qua thì thấy có vẻ doạ người, không ngờ thủ đoạn cũng lợi hại như vậy!” “Đúng vậy, tôi thấy cô ấy đi đường cứ lung lay chực ngã, hơn nữa mọi người có nhìn thấy không, mặt cô ấy vừa trắng vừa xanh như người chết vậy, cứ như đẩy phát là lăn đùng ra luôn ý, không ngờ lại có thể ra lệnh cho hai người đàn ông to lớn kia nghe theo.” “Có phải cô ta có chiêu gì đặc biệt không? Cô ta đánh tôi đau quá đi mất.” “May mà chúng ta không chạm mặt ả…” “Đúng vậy đúng vậy!” Mấy con quỷ nói vậy lại càng cảm thấy mình cực kỳ may mắn, còn thấy Tất Hằng và Tưởng Long vô cùng đáng thương. Thấy chiếc xe việt dã quay đầu bỏ đi, bọn họ vô cùng đồng cảm giơ tay vẫy vẫy, đi đường cẩn thận, tạm biệt. Dáng vẻ kia đúng là vô cùng chân thành. Chiếc xe việt dã ầm một tiếng, càng chạy nhanh hơn, một lát đã không thấy bóng dáng đâu. …. Thấy mấy con quỷ trong gương chiếu hậu ngày càng xa, đến lúc biến mất hẳn trong màn đêm, Tất Hằng và Tưởng Long mới thở phào nhẹ nhõm. Từ nay về sau bọn họ không muốn nhìn thấy bất cứ ai vẫy tay một lần nữa. Tưởng Long lau mặt “Tối nay chúng ta đúng là quá mạo hiểm, không ngờ trên đời thật sự có… thứ đó? Nói ra chắc cũng chẳng ai tin.” Màn đêm ngoài cửa sổ vẫn bị sương mù dày đặc bao trùm, cậu ta cũng hơi kiêng dè không dám nói thẳng cái kia ra, sợ lại dẫn cái gì kỳ quái tới nữa thì chết. Tất Hằng nghĩ tới việc vừa rồi thằng chó này chỉ đứng giương mắt nhìn anh ta chịu khổ thì tức điên lên, chỉ cười haha hai tiếng mặc kệ cậu ta. Tưởng Long không chịu yên tĩnh một mình, cậu ta quay đầu nhìn về phía cô gái tóc dài, sắc mặt trắng xanh lúc này đã có thêm vài phần thoả mãn, cô gái cũng lập tức nhếch miệng nhìn lại, đầu xoay một góc 90 độ, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cậu ta, giống như chỉ cần há ra là cái miệng đỏ lòm như máu đó sẽ cắn đứt cổ cậu ta, trong mấy giây ngắn ngủi này, cậu ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, tí thì tè ra quần. Nhưng trên mặt cô gái tóc dài lại toát lên vẻ hiền lành thiện chí, cô mỉm cười “Sao vậy, anh có chuyện gì à?” Tưởng Long “……” Tưởng Long “Khụ, không, không có gì đâu.” Cậu ta cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng mà, thật ngại quá. Cô gái tóc dài rất ân cần “À, vậy thì tốt.” Tất Hằng “Haha.” Tưởng Long chưa từng gặp cô gái nào khủng bố như vậy, cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần liếc mắt một cái là đã làm cho người ta cảm thấy cô ta muốn ăn thịt trẻ con. Loại khí chất thiên phú này không ai có thể bì nổi, nếu như gia nhập giới giải trí, chiếm một vai chính trong phim kinh dị không phải là việc dễ như trở bàn tay sao? Tuy rằng Tưởng Long thấy cô gái tóc dài rất khủng bố nhưng ít nhất cô ta còn là người, cái cảm giác khủng bố đó đã giảm xuống không ít, anh ta lại càng tò mò “Đêm hôm khuya khoắt, lại giữa rừng núi hoang vu thế này, sao cô còn đi một mình trên đường?” Cô gái tóc dài không cười, rầu rĩ nói “Bởi vì tôi vội về nhà, không ngờ bên ngoài lạnh như vậy, tôi sắp bị đông cứng đến nơi rồi, chân cũng không nhấc lên nổi nữa. May mà các anh tốt bụng thấy tôi đáng thương nên dừng lại giúp đỡ. Thật cảm ơn các anh đã cho tôi quá giang, nếu không tôi cũng không biết phải làm gì nữa.” Tưởng Long nhìn bộ quần áo lỗi thời trên người cô gái, thấy cô có vẻ đáng thương “Đêm tối rất nguy hiểm, sau này cô đừng đi đêm như vậy nữa, nếu không xảy ra chuyện thì phải làm sao.” Cô gái tóc dài nghĩ nghĩ một lát rồi cũng sợ hãi gật đầu, đúng nhỉ, tí nữa thì xảy ra chuyện, cô không nghĩ đến việc sau khi bị sét đánh sẽ không thể chịu được lạnh, cô sắp bị đông thành đá đến nơi rồi. Lúc cô còn là quỷ đâu phải chịu những khổ sở này, không chỉ không sợ lạnh, muốn đi đâu thì bay qua đó luôn được, ai ngờ bây giờ không chỉ sợ lạnh muốn chết mà muốn đi đâu còn phải tự cuốc bộ, mệt chết đi được. Đoạn đường này vừa lạnh vừa mệt, thật sự là một lời khó nói hết. Cũng không biết tại sao ông trời lại ghét cô như vậy, không phải chỉ là một con lệ quỷ thôi sao, thế mà lại cho vài đạo sấm sét bùm bùm đánh thẳng xuống đầu cô, cô còn tưởng mình cứ thế hồn phi phách tán xong đời rồi chứ, không ngờ tỉnh lại đã biến thành một cô gái nhỏ. Lúc tỉnh lại cô thấy mình đang ở trong núi, quần áo rách tả tơi, trong ngực có mấy trăm tệ và vài cái bánh nướng cứng đơ. Trên người còn có vài vết thương, hình như chủ nhân thực sự của cơ thể này sau khi ngã xuống thì hoàn toàn bất tỉnh, lại bị cô ngang nhiên chiếm lấy cơ thể. Từ đó, cô không có một ngày nào tốt đẹp. Tưởng Long thấy cô gái tóc dài ủ rũ gục đầu xuống, khuôn mặt nửa trắng nửa xanh kia bị bóng tối che khuất một nửa, chỉ để lại cái bóng mông lung, dáng vẻ vô cùng u oán. Tưởng Long thở dài, cô gái này không đi quay phim kinh dị đúng là lãng phí tài năng. Tất Hằng nhìn qua gương chiếu hậu, trái tim cũng muốn vọt lên tận cổ họng, nhưng không còn kinh hoàng như lúc trước nữa, anh ta cất giọng dò hỏi “Mấy người lúc nãy ý, có phải cô cũng thấy họ có gì đó không thích hợp lắm không?” Cô gái tóc dài ngẩng đầu lên, không hiểu sao rõ ràng cô chưa nói gì cả mà Tưởng Long và Tất Hằng lại thấy trong mắt cô loé lên vẻ hâm mộ? … Vì sao lại hâm mộ mấy con quỷ đó? Không, chắc chắn là nhìn lầm rồi. Dù sao trước đó bọn họ cũng hiểu nhầm cô là quỷ… “Kéttttt” Đột nhiên, chiếc xe việt dã phanh gấp một cái, trực tiếp cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Tưởng Long và Tất Hằng, cho dù hai người đã thắt dây an toàn nhưng vẫn theo quán tính lao người về phía trước, còn cô gái tóc dài ngồi ở ghế sau vì không kịp trở tay nên trực tiếp đâm sầm vào ghế lái đằng trước rồi lại bật ngược trở về… Tưởng Long ai ui vài tiếng “Anh ba sao anh phanh gấp vậy cũng không nói trước để em còn… chuẩn bị tinh thần…” Âm thanh oán hận của cậu ta mắc nghẹn trong cổ họng, bởi vì cậu ta thấy đằng trước có ánh đèn xe không ngừng lập loè, thậm chí là mấy người ở ven đường cũng hết sức quen mắt - mới vừa đây họ còn muốn cậu ta đứng ra phân xử cho bọn họ. Chạy xe nửa ngày, bọn họ lại quay về hiện trường vụ tai nạn xe. Điều duy nhất thay đổi là hiện trường có thêm vài người, là cảnh sát và bác sĩ. Hai người đàn ông chủ xe đang vây quanh cảnh sát quyết liệt nói gì đó, nhưng dần dần, bọn họ phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì cho dù bọn họ có nói gì thì cảnh sát cũng không hề phản ứng lại, cho tới khi từng thi thể được đưa ra khỏi xe, bác sĩ y tá nhanh chóng đi vào… Cấp cứu, lắc đầu, cấp cứu, lắc đầu, cấp cứu, lại lắc đầu. Cuộc cãi vã biến thành sự nghi hoặc mờ mịt, bọn họ… đều đã chết? Tất Hằng và Tưởng Long nhìn nhau, hai hàm răng va cầm cập, cả người nổi da gà. Tất Hằng choáng váng nhìn cô gái tóc dài nhìn qua có vẻ đang rung đùi đắc ý, giọng điệu căng thẳng “Cô biết chuyện gì xảy ra với họ à?” Cô gái tóc dài nhìn ra cửa sổ, sâu xa nói “Là mấy linh hồn mới, vì chết đột ngột nên chịu đả kích quá lớn, nhất thời bọn họ còn chưa biết là mình đã chết.” Cô nhìn về phía Tất Hằng, “Nhưng bây giờ thì biết rồi.” Tất Hằng “…” Cô còn thoải mái lên tiếng an ủi “Loại hồn mới này rất hiền, không có gì uy hiếp cả, đừng lo, bọn họ sẽ không tới gây phiền phức cho các anh đâu.” … Không ổn rồi, càng nói càng sợ. Nhưng bọn họ có thể chắc chắn rằng, cô gái tóc dài này quả nhiên không phải người bình thường. Tưởng Long ôm chặt cánh tay “Anh ba, sao đêm nay chúng ta lại gặp chuyện khủng khiếp như vậy chứ, anh mau lái xe đi nhanh, em sợ quá.” Tất Hằng cũng muốn đi lắm chứ, nhưng tối nay không biết đã đi đi lại lại bao nhiêu lần rồi, bây giờ cứ đi tiếp thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Mấy con quỷ phía trước tốt xấu gì cũng tính là người quen, không có uy hiếp gì bọn họ, hay là cứ ở lại đây nghĩ cách. Chứ không cứ tuỳ tiện đi tiếp lỡ gặp cái gì kinh khủng hơn thì sao. Hơn nữa Tất Hằng cảm thấy nếu cô gái tóc dài này biết chuyện của mấy con quỷ kia thì chắc chắn cô ta có thể giúp bọn họ thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng bây giờ. Hoặc là… anh ta nhìn mấy người cảnh sát đằng trước, dưới chân họ có bóng, đã có thể xác định họ là người. Thật sự không được thì anh ta chỉ có thể xin chú cảnh sát giúp đỡ, mọi người đều nói cảnh sát quang minh chính đại, chắc chắn có thể doạ mấy thứ bẩn thỉu gì đó, chỉ cần có thể thoát khỏi cái chỗ ma quỷ này, xe cộ gì đó không cần cũng được. Tất nhiên, anh ta càng muốn giải quyết hết mọi việc một thể, nếu không lỡ sau này lại gặp phải thì biết làm thế nào? Anh ta nhìn ra ghế sau, nói “Tôi tên là Tất Hằng, còn cô?” Cô gái tóc dài “Xin chào, tôi là Cố Phi Âm.” Tưởng Long vô cùng kinh ngạc, Cố Phi Âm? Cái tên này cũng quá tầm thường rồi? Thật có lỗi với khí chất xuất thần nhập hoá của cô ta. Ở bên kia xe cứu thương đã đưa các thi thể đi, chỉ còn cảnh sát ở lại điều tra hiện trường, mấy con quỷ khóc lóc xong không thể không chấp nhận sự thật, phải đi theo thi thể. Lúc gần đi bọn chúng còn thấy Tất Hằng và Tưởng Long dừng cách đó không xa, sắc mặt chúng còn trắng xanh hơn cả lúc mới gặp, dưới chân cũng không có bóng, quay người lại còn thấy những vết thương đầy máu trên lưng. Hai người đàn ông chủ xe còn vẫy tay với bọn Tất Hằng, vừa như từ biệt, lại như một trò đùa dai, nhưng chỉ thấy một cái đầu thò ra từ cửa sổ ghế sau - cái đầu kia có một mái tóc rất dài, khuôn mặt trắng đến mơ hồ, hai mắt đen láy nhìn chăm chú, nhếch miệng vẫy tay với bọn chúng - rõ ràng là rất thân thiện, nhưng lại làm bọn chúng sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng chạy trốn lên xe. Tất Hằng và Tưởng Long lại cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh, liều mạng kéo chặt cửa xe “Cô… sao cô lại vẫy tay với bọn chúng?” Cố Phi Âm hơi nghi hoặc, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tưởng Long “Đó không phải là lễ nghi cơ bản nhất sao? Có vấn đề gì à?” Tất Hằng “Không, không có gì cả. Là Tưởng Long có vấn đề, không cần để ý đến lời cậu ta.” Tưởng Long “…” Anh có vấn đề chỗ nào chứ? Cô gái tóc dài này mới là vấn đề lớn nhất! Anh ta vẫn thích gọi cô là cô gái tóc dài, cái tên Cố Phi Âm có tính người như vậy thật sự không hợp với cô tí nào. Cô gái tóc dài quả nhiên không để ý lời Tưởng Long nữa, cô lục trong túi áo bông ra một bọc giấy dầu, Tưởng Long nhìn thấy rất ngạc nhiên “Cô có cái gì đấy?” “Bánh, anh muốn ăn không?” Tưởng Long tròn mắt nhìn cô gái tóc dài cẩn thận mở túi giấy, lấy ra một thứ cứng như đá gọi là bánh đưa tới trước mặt mình, giống như đã bị gặm một nửa, chắc có lẽ là được làm từ bột. Tưởng Long liên tục xua tay “Không, tôi không ăn, cô ăn đi.” Tất Hằng cũng tò mò nhìn qua, tất nhiên trong lòng anh ta vẫn nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Cố Phi Âm “Được rồi, tôi thật sự hơi đói bụng.” Tưởng Long “… Tôi thấy bánh này của cô hơi cứng, có ăn được không?” “Ăn được chứ, cắn mạnh tí là được.” Cô nhìn vẻ mặt rối rắm liếc bánh bột ngô trong tay mình của Tưởng Long, nhếch miệng cười, “Răng tôi khoẻ lắm, haha.” Tưởng Long nuốt nước bọt “…” Tất Hằng cũng “…” Anh ta nói “Cố tiểu thư, cô biết tại sao bây giờ chúng ta lại gặp tình huống này không? Cho dù tôi có đi bao xa cũng đều quay về chỗ cũ. Vừa nãy chúng ta đã đến đây rồi.” “Hình như tôi cũng hơi biết một tí.” Cô há miệng cắn bánh, nhưng cái bánh này thật sự rất cứng, trước đây cô chỉ cần cắn mạnh một cái là được nhưng bây giờ dùng cả sức ăn ác quỷ rồi cũng không được? Vì thế cô lại tăng vài phần sức lực, phập một cái, cuối cùng miếng bánh cũng bị cô cắn ra, nhưng mà hình như hơi đau, còn có vị tanh ngòn ngọt? Cô chớp mắt, thử cử động miệng, cuối cùng lại đột nhiên phun ra một cái răng! Tưởng Long “……” Tất Hằng đang kiên nhẫn chờ câu trả lời “…” Cô nhai đi nhai lại bánh bột ngô cứng ngắc trong miệng, vốn định nuốt luôn chiếc răng, nhưng thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tất Hằng và Tưởng Long thì lại thôi, cô tự nhiên thấy rầu rĩ, không ngờ mình lại không chỉ sợ lạnh, phải đi bộ mà răng lại còn yếu ớt như vậy.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cô gái trong truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt cũng đã đến tuổi gả đi nhưng là cô tự gả bản thân hay đúng hơn là bán thân mình cho người xa lạ mà cô chưa từng thấy cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện vụ chính của cô là nối dõi tông đường cho anh ta, chỉ cần thế thôi, mỗi tuần một lần đợi hắn đến cưng chiều, ân ái, những tưởng đến đây là hết nhiệm vụ và trách nhiệm, nhưng là khi cô cùng bạn thanh mai trúc mã đi dự tiệc thì chợt phát hiện ra có người theo dõi mình, nhìn mình với ánh mắt thực đáng sợ. Đọc truyện ngôn tình này các bạn sẽ thấy chút bá đạo, lạnh lùng của nam chính, chút ương bướng và nhút nhát của nữ chính giống như những truyện ngôn tình điển hình khác, nhưng dưới ngòi bút của Cát Tường Dạ truyện dường như sống động và lôi cuốn bạn đọc hơn. Hắn ta là ai? Là tỷ phú lạnh như núi băng trong truyền thuyết Lãnh Ngạn sao? Cùng theo dõi truyện để tìm câu trả lời cho nữ chính của chúng ta. Nguồn Editor Puck
Giới thiệu Ebook Tác giả Cát Tường Dạ Thể loại Ngôn Tình, Tiểu thuyết Nguồn Sưu tầm; Editor Puck Trạng thái FullGiới thiệu truyệnTrai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cô gái trong truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt cũng đã đến tuổi gả đi nhưng là cô tự gả bản thân hay đúng hơn là bán thân mình cho người xa lạ mà cô chưa từng thấy cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện vụ chính của cô là nối dõi tông đường cho anh ta, chỉ cần thế thôi, mỗi tuần một lần đợi hắn đến cưng chiều, ân ái, những tưởng đến đây là hết nhiệm vụ và trách nhiệm, nhưng là khi cô cùng bạn thanh mai trúc mã đi dự tiệc thì chợt phát hiện ra có người theo dõi mình, nhìn mình với ánh mắt thực đáng sợ. Đọc truyện ngôn tình này các bạn sẽ thấy chút bá đạo, lạnh lùng của nam chính, chút ương bướng và nhút nhát của nữ chính giống như những truyện ngôn tình điển hình khác, nhưng dưới ngòi bút của Cát Tường Dạ truyện dường như sống động và lôi cuốn bạn đọc hơn. Hắn ta là ai? Là tỷ phú lạnh như núi băng trong truyền thuyết Lãnh Ngạn sao? Cùng theo dõi truyện để tìm câu trả lời cho nữ chính của chúng Ebook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Epub – FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Prc/Mobi – FullEbook Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt – Cát Tường Dạ – Full Pdf – Full
thần bí lão công không thấy mặt full